đọc truyện tổng tài thực đáng sợ

Đọc Chương 40: Nhìn nàng tuyệt vọng rơi lệ-Tổng Tài Thực Đáng Sợ, full truyện Tổng Tài Thực Đáng Sợ: Chương 40: Nhìn nàng tuyệt vọng rơi lệ Tổng tài thực đáng sợ. Ngược. Happy Ending (HE). Tuyệt vời, khóc hết nước mắt. HHHH a nha. Hai năm trước, một lần gặp gỡ sai lầm, nàng bước vào trong gian phòng tối, muốn đi khỏi đã không kịp. Bàn tay to bịt chặt miệng nàng, nàng không thể thở nổi! Chương 21: Nàng quá ngây thơ. Chương trước Chương tiếp. Nguyễn Húc vừa bước vào, vô tình trông thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn hơi khiếp sợ, lại thấy xấu hổ, liền mím môi không nói gì, đi ra ngoài. Đóng cửa lại, trong nháy mắt hắn nhíu mày lại, trong lòng rất đỗi Tổng tài thực đáng sợ. Tác giả : Cận Niên Ngoại truyện. Trước / 255 Sau >> Mục lục | Xuống cuối . Like ủng hộ fanpage của Thảo nha: "Anh không cần bao biện rằng mình không có biết, tôi đã nhìn thấy những cử chỉ mà anh theo chân bọn họ cùng một chỗ nói chuyện, anh có Chương 11: Thật hấp dẫn đàn ông. Chương trước Chương tiếp. Lâm Hi Hi bị hắn chặn trước, ngay cả thang máy đều không ra được. Bây giờ những cô gái khẩn trương đỏ mặt thực sự không nhiều lắm. Hắn vươn tay, cười tủm tỉm: "Tôi là Nguyễn Húc, trợ thủ của Dịch Site De Rencontre Amicale Pour Sortir. Trong một phòng tối, cô lạc đường và bị giam cầm bởi một người đàn ông. Cô muốn rời đi, nhưng đã quá muộn. Bàn tay to của hắn che miệng cô và cô không thể kêu lên hay thở được. Với cảm giác mạnh mẽ của một người đàn ông,... hắn xoa bóp cơ thể cô và đánh giá từng đường cong của cô. Trong lúc đấu tranh, cảm giác ẩm ướt của hắn thấm vào khuôn mặt cô và âm thanh thở dài của hắn vang lên "Nhỏ như vậy." Cô đã trải qua một đêm đau khổ và nhục nhã. Hai năm sau, khi gặp lại, cô kính trọng gọi hắn "Tiên sinh". Đánh giá từ 104 lượt Truyện ngôn tình Tổng Tài Thực Đáng Sợ là tựa truyện hay được viết bởi tác giả Cận Niên. Truyện nói về 2 năm trước, một lần gặp gỡ sai lầm, nàng bước vào trong gian phòng tối, muốn đi khỏi đã không tay to bịt chặt miệng nàng, nàng không thể thở nổi! Đôi mắt người đàn ông, cảm nhận được hình dáng lả lướt mềm mại trong lòng, trong không khí nóng bỏng ẩm ướt khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng thở dài “Nhỏ như vậy….”Lâm Hi Hi hoàn toàn bị chiếm đoạt, vượt qua một đêm thống khổ nhục nhã…Hai năm sau gặp lại, nàng nhẹ nhàng gọi hắn “Tiên sinh”, lễ phép mà dè không nôn nóng vội vàng tiến tới, chỉ lãnh đạm nhìn nàng đơn thuần như nước thế nào, tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu nhất phản bội, bị người ta đẩy vào hố lửa, hung hăng nhục nhã, nhưng lại oán giận khuyết điểm của chính mình….Nhìn nàng đau lòng, nhìn nàng yếu đuối, nhìn nàng cố nén không quân cờ mỹ lệ đơn thuần như vậy, hắn đùa bỡn thật dễ dàng thoải cuối cùng, lại muốn ngừng mà không được….Mời bạn đọc theo dõi tựa truyện Tổng Tài Thực Đáng Sợ để khám phá những điều thú vị đằng sau cuộc sống của nàng. Lâm Hi Hi giật mình, nhẹ nhàng thoát khỏi ánh mắt của Nguyên Đồng, ôn nhu nói “Em biết rồi.”Nguyên Đồng không bước đi mà cứ lẳng lặng đứng yên, bỗng nhiên chậm rãi cúi đầu, đứng sát vào gáy của nàng ——- Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ, đôi mắt trong trẻo nhìn Nguyên Đồng, tay cầm tấm ngăn, hô hấp như ngừng mắt khiêu khích Nguyên Đồng liếc nhìn nàng rồi quay đi, hơi thở mong manh nói “Vì sao tôi lại cảm thấy trên người cô có mùi của người đó nhỉ?”Lâm Hi Hi lắc đầu, khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn không chút mưu toan “Em không biết”Nguyên Đồng xoắn xoắn vài sợi tóc “Cô tốt nhất là không biết…Hãy cẩn thận một chút, đừng để tôi bắt được.”Đợi đến khi Nguyên Đồng bỏ đi, Lâm Hi Hi mới thở phào nhẹ đến nụ hôn kia, nàng lắc đầu, chuẩn bị đứng gian đến buổi đấu thầu rất gần kề, trên đường đi Nguyễn Húc đều nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi “Hi Hi, cô biết tình hình thực tế bây giờ của tập đoàn Nhạc thị không?”Lâm Hi Hi ngẩn ra, lắc đầu “Cũng không rõ lắm.”Nguyễn Húc bật cười “Thật không? Cô và Nhạc Phong chẳng phải trước đây vốn có quan hệ tốt sao? Cô không biết tình hình công ty hắn thật sao?”Tâm trạng Lâm Hi Hi có chút phức tạp, liên tục lắc trời hắt nắng, Nguyễn Húc nhìn thoáng qua Tần Dịch Dương, cười cười nhẹ giọng nói với Lâm Hi Hi “Vậy cô nên chú ý một chút…Đối thủ của chúng ta bây giờ là tập đoàn Nhạc thị, Hi Hi, cô nên quan tâm đến thương trường một chút.”Nàng…tối thiểu…hẳn phải biết, năng lực tài chính của tập đoàn Nhạc thị, dự án lần này, bọn họ đầu tư số tiền không ít. Thế nhưng Lâm Hi Hi thật sự không biết điều mấy chốc đã đến nơi, Lâm Hi Hi chần chừ xuống xe, nếu đối thủ là Nhạc Phong, nói như vậy chẳng phải lát nữa người mà nàng sẽ gặp là hắn sao? Nguyễn Húc đóng cửa xe, đi trước dẫn đường, Lâm Hi Hi đi phía sau, nàng vẫn còn mãi trầm lình có một cánh tay vòng ra phía sau ôn lấy nàng, siết chặt thắt lưng nàng!Lâm Hi Hi bị đẩy ngã vào một vòng ngực to lớn, không kịp thốt một lời, đôi mắt lạnh như băng của Tần Dịch Dương nhìn nàng, giọng nói du dương mang theo sự lành lùng “Đưa cô đến đây, không phải để cô suy nghĩ đến việc gặp lại người xưa thế nào, Lâm Hi Hi, cô ở bên Tần Dịch Dương tôi, thì cô nên biết bổn phận của mình chứ.”Toàn bộ thân thể mềm mại của Lâm Hi Hi đều bị giọng nói đó làm cho đông cứng hơi thu mình vào áo, cắn môi gật đầu, kề sát vào hắn như vậy, nàng hầu như có thể cảm nhận được tiếng trái tim đập hoảng loạn của mình.“Tôi biết rồi, Tần tiên sinh.” hơi thở của Lâm Hi Hi mỏng manh, sau khi nói xong câu đó, nàng cảm giác được bên hông mình đã được thả bước lùi một bước, nhìn thấy dáng người cao lớn đi phía trước đang nhấc chân tiến về phía trước, nàng liền vội vã đuổi thực tế nàng không hiểu, nàng một chút cũng không hiểu! Mới đây, tại công ty, hắn cuồng nhiệt làm nàng tưởng chừng như bị phỏng, thế mà thoáng cái đã có thể lạnh lùng như vậy, Lâm Hi Hi cố gắng xua đi suy nghĩ trong đầu, cùng hắn bước vào hội bộ đại sảnh to lớn như vậy đều được bao phủ bởi một luồng khí lạnh, chiếc đèn chiếu màu da cam trên sân khấu soi sáng cả gian phòng, ngoài cửa có rất nhiều người. Lâm Hi Hi gắng sức chen vào, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đột ngột kéo nàng về phía trước, gắt gao ôm lấy nàng, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bị lẫn vào đám nóng dần dần tăng cao, Lâm Hi Hi bám chặt tay vào chiếc túi bên người hắn, mồ hôi cũng dần chảy bỗng nhiên đụng phải một người, chỉ sượt qua vai, kêu lên một tiếng, Tần Dịch Dương siết chặt tay lại, gần như ôm lấy người nàng. Lâm Hi Hi ngoái đầu nhìn lại, nhẹ giọng hướng về phía người nàng vừa đụng trúng nói “Xin lỗi…”Người đàn ông ấy khẽ động đậy, đôi mắt lưu luyến mà dịu dàng nhìn nhìn, chỉ là thoáng nhìn Hi Hi che giấu tiếng tim đập loạn, nàng quay đầu lại, đầu óc trống Nhạc mà nàng vừa đụng phải, chính là Nhạc Phong! Hai năm trước, trong một lần âm kém dương sai cô nhầm bước vào một căn phòngNgay lúc đó cô muốn thoát đi nhưng đã muộnCô bị một bàn tay to lớn che miệng, không thể phát ra tiếng kêu, thậm chí không thể thởCô cảm giác được đối phương là một người đàn ông cường trángNgười đó cũng đang đánh giá cô, áp sát vào đường cong lả lướt trên cơ thể côTrong không khí giằng co này, cô cảm thấy sự ẩm ướt từ khóe môi hắn hôn lên khuôn mặtCô nghe âm thanh trầm trầm mang tiếng thở dài “Nhỏ như vậy….”Lâm Hi Hi hoàn toàn bị chiếm đoạt, vượt qua một đêm thống khổ nhục nhã…***Hai năm sau gặp lại, cô nhẹ nhàng gọi hắn “Tiên sinh”, lễ phép mà dè dặt. Đọc Truyện Vài năm sau. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc bầu trời trong xanh, một bé gái mặc toàn thân mặc váy dài trắng từ trên xe Lincoln nhảy xuống, vội vàng không ngừng nghỉ hướng hoa viên chạy tới.“Công chúa! Mũ của cô!” Phía sau có người hô Vũ Lạc đột nhiên ngừng lại, cầm lấy, cào cào tóc trên thái dương đội một cái rồi tiếp tục viên lớn như vậy, an tĩnh mà say lòng người, một thiếu niên tuấn tú dưới ánh mặt trời ấm áp lặng lẽ lật những trang sách của mình, ngón tay thon dài của cậu rất nhẹ nhàng mà lật những trang sách ố vàng, đôi mắt thâm thúy đắm chìm trong những ký hiệu cùng loại ngôn ngữ nào đó trên thế cậu nhẹ nhàng lẩm bẩm mấy câu, thứ ngôn ngữ tựa như đã bị lãng quên từ rất lâu hài tử thở hổn hển đứng ở trước mặt cậu.“Anh ơi, anh!” Tần Vũ Lạc đi qua ôm tay cậu, “Chú Lạc mang theo vợ tới đây, anh không đi nhìn sao?”Ánh mắt mêly, cô không chút nào che giấu mê luyến, kính trọng cùng sùng bái anh trai mắt hẹp dài của Tần Mặc lộ ra một tia luyến tiếc, ánh mắt từ trên trang giấy chậm rãi nâng lên, dừng ở tiểu cô nương phấn nộn trước mắt.“Chú Lạc?” Thanh âm dễ nghe mà tao nhã của cậu hỏi một tiếng.“Vâng!” Tần Vũ Lạc gật gật đầu, cánh mi cong dày tựa như bú bê sứ, da thịt tuyết trắng dưới ánh nắng mặt trời nổi lên phấn Mặc đứng dậy, cốt cách thiếu niên trưởng thành từ từ giãn nở mở ra bộ dáng khiến người ta động mắt một cái nhìn qua, trong chiếc xe Lincoln xa hoa màu đen kia, quả nhiên có hai thân ảnh đi ra, một người tĩnh lặng băng lãnh, một người nháo loạn như thỏ nhỏ. Cậu nheo mắt lại, thực đã có thể đoán được người đến là tay thon dài đem sách vở gấp lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái “Chạy về hầm rượu báo với mẹ, sau đó gọi điện báo cho ba, anh đi trước.”Tần Vũ Lạc ngẩn ra, đôi mắt đen láy trợn lớn, không biết làm Mặc vừa bước đi vài bước đã nhận ra tâm tình của chân dừng lại, khuôn mặt còn nhỏ tuổi nhưng đã mị hoặc lòng người của cậu hiện lên một chút biểu cảm khác nhã cúi người, trong lúc đó ánh mắt cậu mang theo một chút bất đắc dĩ, một tay đỡ lưng tay còn lại vòng qua đầu gối cô đem cô nhấc bổng lên ôm vào trong ngực.“Em có biết là anh chỉ lớn hơn em có một tuổi không hử?” Tần Mặc cúi đầu nói với Vũ Lạc dừng ở trong lòng cậu rên lên một tiếng, ngoan ngoãn cuốn lấy cổ cậu, đầu chôn chặt vào hõm vai cậu, “Ông trời thật là bất công a a a! Dựa vào cái gì mà ông trời lại cho anh trai từ lúc sinh ra đến giờ đều cao như vậy chứ? Không phải ai cũng nói là nam sinh đến tận trung học mới cao sao? Không phải sao, không phải sao? ? ?”“Anh cao hơn em nhiều nha . . . .” Tần Vũ Lạc uỷ khuất lại già mồm át lý lẽ nói một câu. Tần Mặc không nói gì, chỉ là thản nhiên cụp mắt xuống nhìn “Em rất nặng!”Tần Vũ Lạc ngẩn ra, mắt càng trừng lớn hơn Đóa vốn đã đứng rất lâu nhìn ngắm thời tiết, chỉ có núp ở dưới bóng Lạc Thành mới có thể tránh được một chút ánh mặt trời, nghe được động tĩnh liền quay mặt tìm hiểu, liền nhìn thấy một bức tranh quỷ dị như AMTrước tòa lâu đài khổng lồ xa hoa, một thiếu nhiên mặc quần áo hưu nhàn tao nhã đi qua, trên tay ôm một cô gái mặc toàn một màu trắng, vừa nói chuyện điện thoại, cúp máy, sau đó đem cô bé trong lồng ngực đặt xuống cao một thấp, một tuấn tú một xinh đẹp, vô cùng đẹp mắt đứng ở một chỗ.“Chú Lạc!” Tần Mặc rất lễ phép chào một Thành chưa kịp đáp lời, tiểu nữ nhân phía sau đã nổ tung, túm lấy tay anh liều mạng nói “Thực đáng yêu nha . . . . Thực là đáng yêu nha! ! Chồng a, về sau em cũng sinh một đứa như vậy nha, còn có một đứa con gái như vậy nữa nha ! ! !”Những lời Lạc Thành vừa định nói đã nghẹn trong cổ họng, nhìn thấy phía đối diện Tần Vũ Lạc đang che miệng cười trộm, cũng thản nhiên cười rộ lên, cầm lấy tay Lam Đóa kéo cô lên phía trước, khó khăn mới có được một câu ôn nhu nói “Đừng muốn loạn nữa, em không có cái gen kia.”Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạng của Lam Đóa nháy mắt liền suy sụp. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc mặt tuấn tú đến ghen tị của Tần Mặc cũng ôn hòa hơn một chút, lông mi thật dài khẽ run, tao nhã mà tránh đường “Ba mẹ cháu một hồi nữa sẽ tới, hai người mệt mỏi không ạ? Đi vào nghỉ ngơi một chút đã.”Lam Đóa hoạt bát chạy đến trước mặt cậu, “Thực đẹp trai nha, cháu cười, cười một cái thôi! So với cha cháu, cháu còn đáng yêu hơn nha, cháu không biết khi cha cháu còn là chủ tịch đâu, thực là dọa người nha! Anh ta không bao giờ cười đâu, chỉ một ánh mắt tùy tiện cũng khiến người ta sắp chết nha . . . Dì Lam Đóa của cháu làm việc ngay tại căn phòng bên cạnh nha, a a a a . . . . Thực là kiên cường có phải không? Rất có khí chất có phải không?”Tần Mặc chỉ là lẳng lặng nghe, ánh mắt mị hoặc lộ ra tia sáng lấp lánh, chăm chú nhìn cô.“Tiểu Du không có tới sao?” Mắt cậu đảo qua mặt trong xe Lincoln phía sau, nghĩ muốn xác nhận xem có còn người bên trong hay không.“Cháu hỏi nó a?” Lam Đóa nhíu mi, rối rắm nói, “Không có cách nào, nó không ngoan, thật sự là rất khôngg ngoan, cư nhiên ngay cả một chút gen tốt đẹp của dì đây cũng không kế thừa được! Cuối cùng nghiêm phạt khó khăn lắm không biết dì có thể cho nó vào được trung học không nha? Trung học cháu có biết không? Ở Trung Quốc đó là 9 năm bắt buộc phải học đó, cháu biết chứ? Một nữ sinh còn nhỏ tuổi như vậy lại ngâm mình trong mấy thứ ma thú vớ vẩn không có khái niệm chăm chỉ học tập là gì, Lạc Thiên Du nó chính là sự tụt hậu có một không hai của nền giáo dục Trung Quốc nha. Làm gì có ai nữa?”Lạc Thành nghe xong hơi hơi nhíu mày “Em đang nói cái gì?”“Em nói con gái bảo bối của anh nha!” Lam Đóa tức giận oa oa mà nhìn anh. “Còn không phải là anh quá nuông chiều nó sao, khiến cho nó nhỏ như vậy đã ham mê cái gì là thần điêu, cái gì là cường hóa . . . , nó là nữ sinh là đủ rồi? Chẳng lẽ anh muốn đem con tu luyện thành sư phụ của mấy thứ trò chơi sao?”Lạc Thành mím môi, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra biểu tình tựa như rất muốn trừng phạt cô vậy.“Không biết gì thì đừng có nói lung tung, em chính là nhìn không hiểu những số hiệu trình tự trò chơi mà con viết ra thôi, đợi cho em hiểu được thì không biết còn tốn bao nhiêu thời gian nữa đâu, ngu ngốc.” Nói xong anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của vợ mình, túm cô đi về phía Vũ Lạc thực ngoan ngoãn dẫn đường cho bọn họ, thỉnh thoảng Lam Đóa lại giơ tay véo véo cái má phấn nộn của nó, nó cười trốn đi, bộ dáng đáng yêu rất giống với mẹ Tần Mặc lại ở lại cuối cùng, thân ảnh cao ngất chậm rãi quay trở về, đôi mắt hẹp dài một mảnh nhớ tới một lần duy nhất nhìn thấy Lạc Thiên Du lần đó cô bé không đi cùng chú Lạc và dì Lam Đóa, bầu trời London đầy tuyết rơi, sương mù bao phủ không khí lạnh buốt, cậu nhìn thấy Lạc Thiên Du một thân lửa đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh cóng đến mức đỏ bừng lên, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo khí từ trên xe nhảy xuống, ven đường một đống những đứa con trai mắt xanh tay cầm máy điện tử gầm rú chơi game, thân ảnh nho nhỏ của nó ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt trongg veo nhìn người kia khóe miệng méo mó “KSB, loại này nhìn cũng tầm thường thôi.” Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc May mắn, mấy đứa con trai kia nghe không hiểu tiếng ở một bên Tần Mặc chịu trách nhiệm đến đón nó lại nheo nheo mắt lại, đánh giá cô bé này không biết nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi, tầm mắt hoảng hốt đã bắt đầu không thể chuyển Thiên Du kéo theo một valy kéo lớn hành lý đi tới, nhìn thấy cậu chính là kinh ngạc một chút, sau đó nhíu mi hô “Anh không phải tới đón em sao? Rất nặng nha, anh kéo giúp em với.”Tần Mặc lần đầu tiên thất thần, nhìn một cô bé xa lạ khéo léo nhưng lại làm càn trước mặt điểm nào đó cha đã nói, “Đời người đàn ông đều gặp phải một cái khắc tinh, cái gọi là khắc tinh chỉ là ẩn dụ, đại khái là kiếp trước con nợ một ai đó, sang kiếp này con nhất định phải ở bên cạnh người đó cả đời, vĩnh viễn không được quay lưng đi.”Ngón tay tao nhã day day thái dương, Tần Mặc nghĩ, không phải là cậu sớm thành thục, mà nguyên nhân chính là, “Lạc Thiên Du, cô bé đó xuất hiện quá sớm.”Lúc mà bọn cậu cùng nhau chơi trò “Mê vụ chi sâm” , ở cửa ải cuối cùng cậu cùng cô bé đánh boss, thế nhưng thời điểm còn một giọt huyết cuối cùng cậu bị cô bé chém toi thấy cô bé thuận tay đem chiến lợi phẩm sau khi chém được đại boss cướp đi, Tần Mặc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dùng bạo lực để đến xử lý cô bé giống như em gái mà cũng tựa như kẻ thù đang vênh váo trong màn hình máy tính gọi video ở một nơi khác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Lạc Thiên Du một mảnh tiếc hận “Ai nha, anh toi rồi, thật là yếu ớt nha.”Khuôn mặt Tần Mặc xanh mét không có cảm xúc gì, không có biểu tình gì.“Lạc Thiên Du, em có giỏi thì đến Anh đi, anh với em đấu một trận.” Thanh âm của cậu lạnh như băng nha đầu trong máy tính liếc một cái tỏ vẻ xem thường “Không có hứng thú, London có cái gì hay chứ?”“Em không dám?” Thanh âm thản nhiên của Tần Mặc hơi hơi lên Thiên Du đem máy chơi game ném sang một bên, nằm úp sấp trước mặt màn hình máy tính, khuôn mặt ủy khuất dán chặt vào hướng camera trên màn hình “Em rất muốn đi nha . . . Nhưng mà ba mẹ em cấm không cho đi, em không có tiền . . . . .”Trái tim Tần Mặc lập tức tan chảy như vẫn cảm thấy lừa gạt tình cảm của tiểu hài tử không phải là chuyện tốt, cho nên cẩn thận suy trước tính sau, mặt chậm rãi tiến lại phía màn hình, thản nhiên nói“Lạc Thiên Du, chỉ cần em lại đây, hết thảy mọi việc đều giao cho anh.”Ý tứ của cậu chính là tiền, tiền chính là hết Thiên Du nho nhỏ, khi còn chưa có tốt nghiệp tiểu học, đã chiếm được một nam sinh tình nguyện bao dưỡng, mối tình nồng nàn của cô bé . . . . Đây là chuyện tình tốt đẹp hãm cha hại mẹ đến cỡ nào a. . . . .Lúc đó Tần Mặc không biết món nợ cả đời mà từ miệng cha cậu nói ra từ một khắc kia đã bắt đầu thực nay về sau mãi mãi hãm đời không được thay đổi

đọc truyện tổng tài thực đáng sợ