đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi
Truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn. Thể loại: Ngôn Tình, Sủng. Chương 80: Chương 80. Hiện menu TYT - Ứng dụng đọc và nghe truyện tốt nhất. Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi. Chương 80.
- Review Truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi Đăng bởi: anhnguyenflypro , 20/5/2021 , in forum: Thư giãn, giải trí - Review Truyện Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Dương Cảnh Thừa thì đang nói chuyện với các đội viên qua điện thoại, nói chuyện xong xuôi thì đi vào phòng, ngồi cạnh Lộ Diêu Diêu cùng nhau chờ máy sửa xong. "Nhanh thôi." Thợ sửa máy tính nói. Lộ Diêu Diêu vui vẻ quay sang nhìn Dương Cảnh Thừa. còn Tề An Thành sau khi nghe được những lời kia của thợ sửa máy thì sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Đội trưởng, cùng nhau nói chuyện yêu đương đi Chương 49: Để ý xem anh nhanh hay chậm. Trong chiếc lều rất hẹp, không có đèn, cả túp lều chỉ mang một màu đen nhánh. Có lẽ do Lộ Diêu Diêu kéo quá mạnh tay nên suýt nữa đã ngã xuống đất. Đột nhiên một cánh tay vòng lấy hông cô, ôm cô cùng ngã xuống, đồng thời kéo cô vào lồng ngực rộng rãi, rắn chắc.
"Đội trưởng Dương? Đội trưởng Dương, xảy ra chuyện gì?" Triệu Tín bước ra, thấy Dương Cảnh Thừa đang lái xe, nhìn xuống dưới hét lớn. "Tìm người! Lộ Diêu Diêu xảy ra chuyện!" Nói xong, chiếc xe quay đầu. Anh đạp chân ga đi thẳng ra cửa chính ra đường cao tốc. "Tìm ở đâu? Chúng tôi cũng đến giúp!" Triệu Tín hét lên. "Không biết!"
Site De Rencontre Amicale Pour Sortir.
Dương Cảnh Thừa thấy cô cười, nghiêm túc nhắc nhở “Trong đội lúc nào cũng có người cả, ví dụ như nhân viên trực điện thoại.”Vòi sen vẫn còn mở, tóc và quần áo của Lộ Diêu Diêu ướt hơn phân nửa. Cô không hề để ý, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn qua nhìn lại trên người anh “À, cục cưng, nhân viên trực điện thoại không phải vẫn luôn ngồi ở chỗ trực à?”Nhân viên trực điện thoại lúc nào cũng phải làm việc. Dương Cảnh Thừa câm nín. Lộ Diêu Diêu tiến về phía một bước, ôm eo anh “Anh chỉnh vòi nước à? Có hơi lạnh á.”Dương Cảnh Thừa cúi đầu, thấy đôi mắt cô ngọt ngào quyến rũ, lông mi bị nước thấm ướt, môi đỏ câu dẫn, quần áo vì ướt nên dán sát lên người cô, lộ ra đường cong trên cơ thể, xinh đẹp, mê hoặc lòng người. Ánh mắt anh dao động trên người cô, khí huyết trong cơ thể dâng lên, không nghĩ nhiều, anh duỗi tay vòng ra sau cô, bàn tay to ấn ở lên lưng cô, làm thân thể nhỏ nhắn kia càng dán sát người anh hơn. Dương Cảnh Thừa cúi đầu hôn lên đôi môi ấy, tay còn lại thì bóp lấy mông cô, rất nhanh lại giờ đến trước ngực cô. Xoa nhẹ vài cái, cởi quần áo đã bị ướt đẫm của cô ra, rồi bế xốc cô từ vòi sen chảy dọc trên hai cơ thể đang quấn quýt triền miên, có những giọt nước thì đánh thẳng vào sàn nhà. Tiếng nước ồn ào lấp mất âm thanh của hai người họ, chỉ còn loáng thoáng nghe được âm thanh khiến người khác đỏ mắt khi hai người va chạm vào nhau, vọng lại còn có tiếng ngâm khẽ của bọn họ.“Anh yêu, gọi em là cục cưng đi.” Cô mở to đôi mắt mê ly, yêu cầu Cảnh Thừa ấn sát cô lên vách tường men sứ màu trắng, dùng sức động.“Anh yêu…” Cô mị mắt nén giận. Cách xưng hô như vậy bình thường anh sẽ không nói nên lời, nhưng giờ phút này thấy cô như vậy, anh bỗng nhiên cúi đầu ở sát bên tai cô gọi một Diêu Diêu vui vẻ cười rộ khi kết thúc, Lộ Diêu Diêu mới nhíu mày “Không có quần áo để mặc.”Dương Cảnh Thừa liếc nhẹ cô một cái “Bây giờ em mới lo chuyện này à?”“Ai da, không phải tại anh không nhịn được à? Mau nghĩ cách cho em.”Dương Cảnh Thừa buộc khăn tắm quanh người mình, dặn cô chờ ở đây, anh về phòng lấy quần áo của Diêu Diêu khóa kỹ cửa, ở trong không gian nhỏ bé chờ Dương Cảnh Thừa cầm quần áo tới. Rất nhanh, cô nghe được tiếng đập cửa, nhưng không lập tức mở cửa.“Là anh.”Âm thanh trầm thấp quen thuộc truyền đến, Lộ Diêu Diêu lập tức mở cửa, cầm quần áo đi Cảnh Thừa đứng ngoài cửa chờ. Một lát sau, cửa bị mở ra, một người phụ nữ nhào tới ôm cổ anh, còn trèo hẳn trên người anh.“Anh yêu, ôm em về phòng đi.”Bên ngoài không có người, đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Dương Cảnh Thừa ôm ngang cô lên, trở về phòng.“Bây giờ em xấu như vậy, không ra ngoài ăn cơm được, làm sao bây giờ?” Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên Cảnh Thừa cúi đầu nhìn cô, quần áo nhìn không hợp với cô tí nào, nhưng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp kia, cặp mắt câu người kia.“Còn có thể làm gì bây giờ? Tranh thủ bây giờ không có ai, anh đưa em về. Gọi cơm ngoài.”“Ừa…”Dương Cảnh Thừa hừ cười một tiếng “Trong đầu bớt nghĩ những chuyện lung tung.”Lộ Diêu Diêu trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.*Dương Cảnh Thừa lái xe chạy về phía nhà của cô.“Nghe nói hai người kia đi rồi à.” Lộ Diêu Diêu Cảnh Thừa biết hai người cô nói tới là Lý Chí Long và Tiết Huệ. Anh “Ừ” một được đáp án khẳng định, Lộ Diêu Diêu không nói thêm gì nữa. Dương Cảnh Thừa biết cô không thích đội trưởng Lý, nên cũng không nói thêm.*Hôm sau, lúc Dương Cảnh Thừa đang đào cát thì nhận được điện thoại của Tiết Huệ, báo rằng bọn họ về đến nhà rồi, tinh thần của Lý Chí Long rất tốt, còn nói sang năm sẽ đến sa mạc lần nữa. Dương Cảnh Thừa cảm ơn cô ta, rồi đợi cô ấy chuyển máy cho Lý Chí Long, dặn dò một hồi rồi mới cúp điện Diêu Diêu ngồi xổm bên cạnh Dương Cảnh Thừa, thấy anh cúp điện thoại mới bắt đầu nói.“Cảnh Thừa, còn bao lâu nữa mới kéo xe lên được?”“Em có việc gấp?” Dương Cảnh Thừa ngẩng đầu nhìn cô.“Ngồi ở đây chán quá đi, A Tục cũng chờ nãy giờ.”Chủ của chiếc xe bị rơi vào hố cát cũng lại đây hỏi Dương Cảnh Thừa.“Hai phút nữa.” Dương Cảnh Thừa không ngẩng đầu, tiếp tục đào cát.“Nhanh vậy à?” Lộ Diêu Diêu cười nói.“Không phải em đang mất kiên nhẫn sao?” Dương Cảnh Thừa cầm mấy xẻng xúc Diêu Diêu cười mà không nói. Dương Cảnh Thừa nhìn cô một cái, “Ngồi xa một chút, coi chừng cát bay vào mắt.”Lộ Diêu Diêu đứng lên, đi đến trước mặt con lạc đà của mình, nhảy lên, ngồi trên người lạc đà chờ Cảnh Thừa nhanh chóng kéo được xe bị lún vào hố cát ra. Anh đưa xẻng lại cho chủ xe, chủ xe vô cùng cảm kích. Dương Cảnh Thừa nói câu “Lần sau lái xe cẩn thận một chút” rồi đi về phía Lộ Diêu đang ngồi trên người lạc đà duỗi tay về phía Dương Cảnh Thừa, anh đẩy tay cô ra, tự mình nhảy lên người lạc đà, ngồi phía sau cô. Hai tay anh vòng qua người cô, nắm lấy dây cương. Lộ Diêu Diêu nói “Ra ngoài hẹn hò cũng gặp phải chuyện này, lần sau chúng ta không đi sa mạc nữa.”Dương Cảnh Thừa cười nói “Mấy chuyện thế này rất khó tránh khỏi. Ngày mai anh sẽ đem thỏ đến cho em.”“Thật ư?” Lộ Diêu Diêu vui mừng quay đầu nhìn Cảnh Thừa gật đầu “Ừm.”“Quá đã!”Hôm sau, Lộ Diêu Diêu đang ở khách sạn, Lục Bạch tới đưa một con thỏ trắng lớn còn sống sờ sờ. Cô nhíu mày nhìn con thỏ trắng lớn trong tay Lục Bạch “Sống à?”Lục Bạch đành bày ra vẻ mặt đương nhiên, “Đội trưởng Dương nói phải tìm một con tươi sống, con thỏ còn sống thế này, quả thật là rất tươi.”Lộ Diêu Diêu nhận lấy cái lồng sắt đang nhốt con thỏ, “Đội trưởng Dương của các cậu đâu?”“Đang ở trong đội.”“Biết rồi, cậu về đi. Cảm ơn cậu.”Lục Bạch xoay người rời Cương đi lên “ Bà chủ, chị muốn đút nó ăn à? Nhưng làm gì có cỏ để đút?”“Tôi muốn đút nó vào bụng tôi.”La Cương bừng tỉnh đại ngộ “Con thỏ này thật là đáng thương.”Lộ Diêu Diêu liếc cậu ta một cái, cầm con thỏ đi lên lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Dương Cảnh Thừa, “ Em không biết làm đồ sống, thỏ sống thì càng không biết. Sao anh lại đưa thỏ sống tới? Anh biết nấu à?”“Không biết.”Lộ Diêu Diêu nhíu Cảnh Thừa cười nói “Tối nay đưa tới chỗ ông chủ bán thịt nướng đi, nhớ ông chủ ở đó nướng hộ.”*Buổi tối, các du khách vây quanh lửa trại ăn thịt nướng, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa đứng trước quán thịt nướng chờ thịt thỏ. Bọn họ đợi một hồi lâu, con thỏ mới nướng xong. Dương Cảnh Thừa cầm thỏ nướng cùng cô đi tới chỗ xa du khách ngồi xuống, nhưng vẫn thấy được lều trại.“Ăn đi này, mèo con tham ăn.” Dương Cảnh Thừa xé một miếng thịt thỏ rồi đưa cho Lộ Diêu Diêu Diêu nhận lấy cắn một miếng, hạnh phúc cảm thán “Đúng là mỹ vị nhân gian.”Dương Cảnh Thừa không cho là đúng, xé một miếng ném vào trong miệng. Điện thoại anh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông. “Diêu Diêu, lấy điện thoại ra giúp anh.” Hai tay của anh đều dính thịt thỏ, không lấy được.“Gọi cục cưng.” Lộ Diêu Diêu ngồi im không động Cảnh Thừa liếc nhìn cô một cái “Nhanh lên, có thể là điện thoại của đội cứu viện.”“Gọi em là tình yêu đi cục cưng.”Dương Cảnh Thừa liếc xéo cô, “Lộ…”Sắc mặt cô trầm xuống. Dương Cảnh Thừa cong môi, tự mình duỗi tay cầm di động. Ngón tay anh quẹt một cái, nghe điện thoại, còn mở Diêu Diêu bất mãn trừng anh. Di động lại truyền tới tiếng khóc thút thít.“Đội trưởng Dương… Đội trưởng Dương… Cậu qua đời…”Là giọng của Tiết mặt bất mãn của Lộ Diêu Diêu lập tức biến mất, nhíu mày nhìn Dương Cảnh Thừa. Dương Cảnh Thừa giật mình, một hồi lâu mới hoàn hồn lại. Trong điện thoại vẫn còn truyền ra tiếng khóc của Tiết Huệ. Giọng Dương Cảnh Thừa khàn khàn “Nén bi thương.”Sau khi cúp điện thoại, Dương Cảnh Thừa cúi đầu im lặng tiếp tục xé thịt thỏ, sau khi xé xong thì đưa cho Lộ Diêu Diêu. Cô cũng không nói chuyện, cô biết anh rất kính trọng Lý Chí Long, rất cảm kích ân tình của Lý Chí Long dành cho anh, giống như anh nói, những chuyện mà Lý Chí Long làm vì Tiết Huệ trong mắt anh đều không đáng nhắc xa, mọi người vây quanh lửa trại vui vẻ cười nhảy. Mà mãi cho đến khi ăn hết cả con thỏ, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa cũng chưa nói lời nào. Lộ Diêu Diêu lau tay, đứng dậy, cúi đầu nhìn anh “Anh ngồi ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi.”Dương Cảnh Thừa lại đứng dậy, bỗng nhiên nắm lấy tay cô, nói “Đi thôi. Chúng ta đi bộ một lát.”Lộ Diêu Diêu gật đầu “Được.”“Đội trưởng Lý đã cứu anh, em vẫn nên cảm ơn bác ấy.” Đi được một lúc, Lộ Diêu Diêu thở dài.“Đã không còn quan trọng nữa rồi.” Dương Cảnh Thừa nói “Bác ấy sẽ không để trong lòng đâu.”Lộ Diêu Diêu gật đầu “ Vậy bây giờ anh muốn đến chỗ bác ấy sao?”“Ừm. Anh về đội báo cáo một tiếng rồi đi.”Cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh đưa ra quyết định đi nhanh đến thế.“Anh sẽ về sớm thôi.”“Được.”Gió lên, Dương Cảnh Thừa cởi áo khoác ra rồi phủ lên người thêm một lát, Dương Cảnh Thừa mới nói “Anh đi đây.”“Anh cứ đi đi.” Lộ Diêu Diêu dừng chân lại “Đi sớm về sớm.”Dương Cảnh Thừa gật đầu. Lộ Diêu Diêu duỗi tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh “Để trái tim anh lại.”Dương Cảnh Thừa phì cười rồi cúi đầu hôn cô.*Lộ Diêu Diêu xoay người nhìn bóng dáng của Dương Cảnh Thừa dần dần khuất xa, cho đến khi không thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.“Đúng là một đôi uyên ương khó chia cắt.”Lộ Diêu Diêu xoay người, nhướng mày.“Anh ta đi đâu vậy?”“Không liên quan tới anh.”“Anh ta có còn về đây không đó?”“Không liên quan tới anh.”“Nghĩa là có khả năng không trở lại à? Tôi nói mà, khi không tự nhiên anh ta lại đi cứu cái người đội trưởng đội cứu viện gì gì đó. Cái người mà không thuộc về nơi đây thì sớm muộn cũng sẽ rời đi thôi.”“Tề An Thành, anh đã đi làm xét nghiệm ADN chưa?” Lộ Diêu Diêu lười nói chuyện vô nghĩa với anh ta, chỉ tập trung hỏi chuyện cô quan tâm An Thành nói “Tôi không làm.”“Tại sao? Tự anh bảo muốn đi mà? Bây giờ thì sao? Không dám à?”“Thằng nhóc kia lại không phải con của cô, cô nhiệt tình như vậy làm gì?”Nếu là con trai của cô, thì cô còn kêu anh ta đi làm ADN làm gì? Tên này dám lừa cô chắc? Lộ Diêu Diêu đá thật mạnh xuống đất, cát bay lên, bay thẳng vào mắt Tề An Thành. Cô hừ một tiếng “Tôi thấy anh đang chột dạ nên mới muốn lật lọng!”Tề An Thành vừa dụi mắt vừa nói “Cô nói sao cũng được, dù sao trước giờ cô không tin tôi, thêm một chuyện cũng không đáng là bao.”Lộ Diêu Diêu híp mắt, duỗi tay túm lấy nắm tóc Tề An Thành, giật thật mạnh xong lập tức bỏ An Thành dùng tay liên tục dụi mắt vài lần, sau đó cất bước đuổi theo.
Hai người họ hôn mãi vẫn chưa chịu kết thúc, cứ như lãng quên cả thế giới bên ngoài. Lục Bạch và Triệu Tín nhìn nhau nháy mắt, Trương Tục cũng rời mắt nhìn sang sa mạc đang chìm trong màn đêm bao la, rộng hôn ấy cuối cùng cũng đã kết thúc, Lộ Diêu Diêu vô cùng hài lòng. Dương Cảnh Thừa đẩy cô ra, nhanh chóng lấy áo khoác trên người mình choàng lên người cô, sau đó đưa mắt nhìn về phía những tên đang nằm dưới đât. Anh đi đến, lấy chân đạp một cước, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bạch và Triệu Tín “Đem bọn họ lên xe!”Triệu Tín và Lục Bạch lập tức đi đến. Ánh mắt của Trương Tục cũng thu lại, đi về nơi Dương Cảnh Thừa và Lộ Diêu đi đến trước mặt cái tên Lão Nhị’, nhấc chân lên lấy đà đạp thật mạnh vào phần bụng dưới của tên đó. Tiếng hét thê lương vang vọng trong bầu trời đêm. Ngay cả Trương Tục đang đi đến, cũng như Triệu Tín và Lục Bạch khi nhìn thấy như thế cũng không khỏi bàng hoàng. Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, chỉ thấy cô tối sầm mặt, cặp mắt tựa như đang bốc lửa, thoáng chốc anh đã biết tên kia chính là người đã khiếm nhã với cô. Ánh mắt anh sắc như kiếm nhìn về phía người nọ, cũng đạp thêm một phát vào nơi đó của hắn ta. Cú này so với cú đạp của Lộ Diêu Diêu phần lực có phần mạnh hơn, tiếng thét thê thảm kia lại tiếp tục rên lên thảm thiết khắp sa mạc, giây kế tiếp, hắn ta chịu không nổi đã ngất đi.“Lão Nhị!”“Lão Nhị!”Tên Đại Ca’ và Lão Tam’ đồng thanh gọi lớn, còn muốn bò dậy, bị Trương Tục đi tới đạp mỗi người một phát, lại té Tín và Lục Bạch thì ngồi xổm xuống nhìn mấy người đó, rồi lấy dây nịt da ra trói tay bọn họ, áp tất cả lên xe.“Còn người này nữa, cũng đưa anh ấy lên xe đi.” Dương Cảnh Thừa đưa mắt nhìn Khâu Vân, rồi nghiêng đầu hỏi Lộ Diêu Diêu “Anh ta là người mà đội cứu viện cần tìm à?”Lộ Diêu Diêu gật Vân nói cảm ơn, rồi tự mình đi theo Triệu Tín lên Tục đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, nhìn qua quần áo trên người cô một lượt, hỏi “Diêu Diêu, em không sao chứ?”Lộ Diêu Diêu nhìn Trương Tục cười đáp trả “Không sao ạ. Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh.”“Có chuyện gì?”“Ba người kia đến đây để tìm một vách đá, nghe nói là trên đấy đó bích họa. Em không biết có liên quan đến bức bích họa mà anh đang nghiên cứu không.”“Vách đá? Trong sa mạc cũng có vách đá?” Trương Tục nghi Diêu Diêu cũng chưa từng thấy qua vách đá nào ở sa mạc cả, không biết ba tên kia nghe chuyện này ở đâu. Cô gật đầu “Mấy tên đó nói như vậy. Em nói em biết chỗ đó nên có thể dẫn bọn họ đi, nhờ vậy mới không chịu thiệt.”Trương Tục biết cô nói chịu thiệt’ là gì, anh ta giơ tay lên vén nhẹ vài lọn tóc rơi bên gò má cô, cau mày “Em đi theo làm gì? Sau này đừng có xen vào việc của người khác! Trước kia em đâu có như vậy.”Dương Cảnh Thừa đứng bên cạnh cô híp Diêu Diêu không nhịn được lên tiếng “Ai da, lần này vô tình thôi. Em cũng có cách chuyển nguy hiểm thành an toàn mà.”“Nếu như bọn anh không đến kịp thời thì sao.” Trương Tục xụ mặt.Nếu thế thì chắc chắn em cũng sẽ tự có cách mà. Anh cứ yên tâm.”Sắc mặt của Trương Tục không được tốt Cảnh Thừa lên tiếng “Trương Tục, yên tâm đi, tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu.”Trương Tục nhìn về phía Dương Cảnh Thừa. Dương Cảnh Thừa cũng đang nhìn anh ta. Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau Trương Tục mới đật đầu.“Đội trưởng Dương, chị dâu, hai người định trở về kiểu gì?” Triệu Tín ngồi ở trên ghế tài xế, lớn tiếng đầu tiên Trương tục nghe người khác gọi Diêu Diêu hai từ chị dâu’, mặc dù đã biết quan hệ của hai người họ, nhưng vẫn không khỏi ngơ ngẩn.“Cậu không cần để ý đến bọn tôi. Chở Trương Tục đi.” Dương Cảnh Thừa nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Tục “Anh lên xe trước đi.”Trương Tục gật đầu, xoay người lên đà bị thương, Lộ Diêu Diêu không cưỡi được. Dương Cảnh Thừa một tay dắt dây cương lạc đà, tay còn lại nắm lấy tay Lộ Diêu Diêu, cùng nhau sải bước trong sa mạc. Cô thì cầm đèn pin.“Vừa rồi anh có nghe Triệu Tín gọi em là gì không?” Lộ Diêu Diêu vừa đi vừa hỏi.“Có nghe.”“Anh có nghe thật ư?”“Cậu ta gọi em là chị dâu.”Lộ Diêu Diêu quay đầu nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt của anh ung dung, không có tí gì gọi là kinh ngạc. Cô không nhịn được hỏi “Cảm giác của anh như thế nào? Ý của anh sao?”Dương Cảnh Thừa vẫn nhìn con đường phía trước “Cách xưng hô này cũng không tệ cho lắm.”“Thật hả? Anh cũng đã nghĩ đến chuyện này à?” Cô nghiêm túc nhìn anh, vô tình chân bị Cảnh Thừa lập tức ôm lấy eo cô, dừng bước lại, cuối cùng cũng nhìn cô “Em lo nhìn đường cho kỹ.” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh bật cười “Cách gọi này là dành cho em, chỉ có em mới hợp với cách gọi này thôi.” Dừng lại một chút, anh cười mỉm “Được chưa?”“Vậy nếu như có một ngày, người anh vô cùng yêu xuất hiện thì sao.” Dáng vẻ của cô nửa thật, nửa giả.“Vậy thì bọn họ không thể gọi em như vậy. Cách gọi đó chỉ dành cho người mà anh yêu thật lòng thôi.”Mặt của Lộ Diêu Diêu liền sa Cảnh Thừa ôm ngang hông cô, lấy tay véo nhẹ vòng eo “Lộ Diêu Diêu, em hỏi thế là có ý gì? Cứ coi là có cái người yêu thật lòng gì đó, hai ta chắc chắn vẫn không thể bên nhau. Đã không bên nhau mà còn quấn lấy nhau làm gì?”Lộ Diêu Diêu mở to mắt nhìn anh “Dương Cảnh Thừa, anh không thể nói gì dễ nghe hơn à?”“Những lời anh nói em quên rồi hay sao?”“Anh nói gì?”“Anh đã nói một lần, em quên. Vậy nếu anh nói thêm lần nữa em cũng sẽ quên. Em nhớ lại xem.”Lộ Diêu Diêu suy nghĩ “Là cái câu đó Em không thay đổi anh cũng sẽ không thay đổi’ à?”Dương Cảnh Thừa ngầm thừa nhận.“Bình thường, anh không nói mấy tỏ tình sao?”“Anh yêu em, yêu em chết đi được, ý em là vậy sao?” Anh buồn cười nhìn cô.“Em cso cảm giác người khác nói câu này sẽ rất cảm động, vậy mà sao đến phiên anh nói thì lại có mùi đến thế nhờ?” Lộ Diêu Diêu có chút không vừa Cảnh Thừa lại véo nhẹ lên eo cô, chỉ cười không trả lời.“Đi thôi.” Một lát sau, anh Diêu Diêu xoay người lại, tiếp tục đi.“Nếu như yêu, thì đều là thật. Phụ nữ các em nghĩ cái gì mà yêu thật lòng’ chẳng có nghĩa gì cả.”Anh bỗng nhiên Diêu Diêu xoay người lại lần nữa nhìn về phía anh, khóe miệng chậm rãi nhoẻn sa mạc đen nhánh, ánh sáng đèn pin chỉ có thể chiếu được một khoảnh rất nhỏ. Hai người cùng nhau chậm rãi sánh bước với lạc đến nơi ở của Lộ Diêu diêu đã là ba giờ sáng. Dương Cảnh Thừa rời đội cứu viện mấy ngày nay, sáng sớm đã có chuyện muốn nói với người trong đội, sau khi hôn tạm biệt Lộ Diêu Diêu thì anh vội vàng trở lại đội cứu viện.*Lộ Diêu Diêu ngủ đến ba giờ chiều. Khi tỉnh dậy, sắc mặt đỏ bừng, cô đã ngủ rất vào khách sạn một lúc, cô vô tình gặp Cổ Lan và Lâm Sung. Cổ Lan tươi cười gọi cô. Lộ Diêu Diêu chỉ ngước lên khẽ gật đầu, cô nàng kia đã vui vẻ nhắc lại “Tôi biết anh kia tên là Trương Tục, là chuyên gia trong ngành nghiên cứu bích họa, giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy.”“Lan Lan, bộ cậu quên là vì anh ta mà bọn mình mới không thể vào hang động sao?” Lâm Sung nhắc nhở cô.“Vậy thì đã sao chứ? Tớ thật sự muốn học hỏi thêm từ anh ấy, thật hơn cả vàng.” Cổ Lan nhìn Lâm Sung, đôi mắt trong vắt chứa đầy thành vui vẻ khó lường này không khỏi khiến cho Lộ Diêu Diêu nhìn Cổ Lan lâu hơn chút. Cô biết mỗi khi Trương Tục nghiên cứu bích họa, đều không thích bị làm phiền, chẳng biết rằng anh ấy có để ý đến sự hiện diện của Cổ Lan không nữa. Cô cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, xấp xỉ tuổi mình, mắt to sáng ngời, nhìn chung cũng là một người đẹp.“Bà chủ Lộ, hôm bữa cảm ơn cô vì đã cứu tôi. Bọn tôi đi trước nhé.”Bị giọng nói của Cổ Lan kéo suy nghĩ về. Cô cười mỉm “Được.”Lúc xử lý công việc trong khách sạn xong, bên ngoài nắng đã bớt đi cái gay gắt. Lộ Diêu Diêu đến bệnh viện thăm Tề Tư Tần. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Dương Cảnh Thừa, bảo rằng cô muốn đến đội cứu viện tìm hay anh cũng muốn gặp cô. Lộ Diêu Diêu nhanh chóng chạy xe máy về hướng của đội cứu đến nơi, cô thấy mọi người trong đội đang đứng cạnh con đập, nơi có chiếc xe đang đậu. Tất cả mọi người đều xếp thành một hàng, đứng nghiêm túc. Dương Cảnh Thừa đang ở trước mặt bọn họ nói là đang họp. Lộ Diêu Diêu khẽ cười. Dương Cảnh Thừa cảm giác có người, quay đầu nhìn về phía cô. Khi mắt cả hai chạm nhau, ánh mắt cô càng thêm quyến rũ. Còn anh cứ như không có gì xảy ra quay đầu trở lại, nghiêm trang nhìn các đội viên tiếp tục đứng đó đợi vài phút, khi Dương Cảnh Thừa họp hành xong xuôi, bảo rằng mọi người có thể giải tán. Lộ Diêu Diêu đi về phía anh. Triệu Tín nhìn thấy cô, gọi to hai từ chị dâu’, Lục Bạch cũng chào hỏi một tiếng, những đội viên khác cũng cười phụ họa theo sau. Tâm trạng của cô lúc này tốt vô cùng, đi đến bên cạnh rồi khoác tay lên cánh tay Dương Cảnh cúi đầu nhìn, rồi cứ để cô khoác lên tay mình.“Lên lầu nào.” Anh nói với đến phòng Dương Cảnh Thừa, Lộ Diêu Diêu ngồi xuống ghê sofa, ngước đầu nhìn người đàn ông của mình tiến vào sau, nhướng mày “Anh cũng nhớ em à?”Dương Cảnh Thừa đưa tay vào trong túi quần, lấy ra một vật đưa cô “Là chuyện quan trọng.”Thứ anh đưa là một thỏi son. Lộ Diêu Diêu nhận lấy, xé vỏ mở nắp ra nhìn một cái, một màu đỏ thẫm, kế tiếp cô ngửi thử, rồi nhoẻn miệng “Anh mua à?”“Ừa, em thấy sao?”“Em không biết nữa.”Dương Cảnh Thừa cau mày “Em không thích sao?”Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra nụ cuòi giống như hồ ly vậy “Phải thoa lên mới biết thế nào. Anh thoa lên cho em đi.”Cô đưa tay ra, đưa thỏi son cho Cảnh Thừa nhìn cô vài giây, xoay người đóng cửa phòng, lúc này anh mới vòng trở lại nhận lấy thỏi son, nhìn môi của cô, nhạt nhẽo nói “Không phải em đã có son trên môi rồi sao?”“Son môi này lau rất dễ.” Cô tìm trên người mình ra một tờ giấy, lấy nó lau lên đôi môi, màu son tím rượu đã được lau sạch hoàn toàn. Rồi cô ngước lên nhìn anh lần nữa, ngước cằm lên “Làm đi anh.”Dương Cảnh Thừa bật cười, cúi người xuống, một tay nâng cằm cô, tay còn lại cầm thỏi son thoa nhẹ lên môi Diêu Diêu nhìn thấy khuôn mặt anh tú của anh gần ngay gang tấc, trong mắt chứa chan hạnh thoa vài lần, rồi thẳng lưng lên quan sát môi cô, nhìn vài giây, lại cúi đầu tiếp tục thoa, được vài lần, lại thẳng lưng quan sát, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, sau cùng mới nói “Đẹp lắm.”“Anh thoa xong chưa?” Lộ Diêu Diêu híp mắt cười nhìn anh.“Ừa, để anh tìm gương cho em nhìn thử.”“Đợi em xíu.”Lộ Diêu Diêu gọi với lại. Anh dừng bước. Cô kéo lấy tay anh “Anh lại đây, cũng có thể soi qua mắt mà. Em nhìn mắt anh sẽ biết thôi.”“Em nhiều trò gớm!” Dương Cảnh Thừa nói, nhưng vẫn đến trước mặt cô.“Anh cúi xuống tí.” Cô lại kéo ngón tay Cảnh Thừa cúi người xuống. Hai tay Lộ Diêu Diêu choàng qua cổ anh, cách khuôn mặt kia rất gần. Cô nhìn thẳng vào mắt Dương Cảnh Thừa, trong mắt anh là một đôi môi màu đỏ như lửa vô cùng hấp chợt cô hôn lên mặt anh, khiến mặt anh vô tình có một dấu son đo Cảnh Thừa liền giơ tay lên tay cô di chuyển đến trước ngực người đối diện, dùng sức kéo nút áo thật mạnh, cái nút kia không chịu nổi đã đứt. Bàn tay không an phận của cô lập tức len vào mắt đầy sự quyến rũ của cô nhìn anh “Sao anh lại khóa cửa? Chẳng lẽ, anh muốn mỗi chỗ trên người anh đều lưu lại dấu hôn của em sao?”
Ngoài sa mạc có ba chiếc xe bị vùi vào trong cát, trong đó có một chiếc bị lật. Trên xe có ba người, một người trong số đó là ông lão nên hành động khá bất tiện, tất cả bọn họ đều bị kẹt trong xe không ra được. Đội cứu viện đang đứng quanh chiếc xe bị lật, tìm cách để cứu người. Dương Cảnh Thừa tạm thời đi ra xa, gọi điện thoại cho Lộ Diêu Diêu.“Giờ em phải đến thôn nào à?” Anh Diêu Diêu nói “Em phải lên thôn Mã.”“Giờ anh có hơi bận. Em ở khách sạn chờ anh đi.”“Anh muốn đi với em hả?’“Nói thừa! Anh cúp đây, bên này cần xử lý một tí, chắc khoảng hơn một tiếng nữa mới xong. Ngoan ngõa chờ anh!” Dương Cảnh Thừa lời ít ý nhiều, xong xuôi anh đên bên chỗ bọn Triệu Tín.“Đội trưởng Dương.” Triệu Tín và mọi người bàn bạc một hồi, không biết phải dùng cách nào cho phải, thấy Dương Cảnh Thừa đến, vội vàng Cảnh Thừa nhìn tình hình trước mắt, nói rõ các bước, bảo mọi người đi lấy công cụ, bắt đầu hành dộng.*Lộ Diêu Diêu cầm điện thoại trong tay, Dương Cảnh Thừa nói xong thì cúp, cô cũng không nói lời nào. Không nghĩ đến việc anh sẽ đi chung với mình, lại còn bảo cô ở khách sạn ngoan ngoãn chờ anh. Vậy thì chờ. Vốn dĩ cô định ngồi xe buýt, mà nếu có Dương Cảnh Thừa, vậy thì lái xe cũng ok. Lộ Diêu Diêu gọi cho Trương Tục nói rằng Dương Cảnh Thừa sẽ đi với mình, bấy giờ đầu dây bên kia mới yên lòng. Sau khi nói chuyện xong, cô đứng dậy cầm vali thu dọn quần áo, đò dùng hằng ngày các ba giờ chiều Dương Cảnh Thừa mới làm xong. Nếu đi đúng ba giờ, đến nơi chắc cũng đã một, hai giờ sáng, vậy thì chắc chắn là qua đêm tại đó mở tủ quần áo, thấy bộ đồ ngủ hấp dẫn kia thì tâm trạng bỗng chốc tốt hẳn lên. Bình thường cô ở một mình, nếu mặc những bộ đò ngủ đó thì chỉ có mỗi mình cô thưởng thức, lên thôn Mã, cuối cùng có thể sẽ có hơn mười người thưởng đầu Lộ Diêu Diêu hiện lên không ít cảnh tượng, khóe môi dần cong lên. Cô cầm lấy bộ đồ ngủ ấy cất vào khi thu dọn vali xong, cô dặm lại lớp trang điểm thêm lần nữa. Nhìn qua đồng hồ, phải hơn một tiếng nữa Dương Cảnh Thừa mới làm xong. Cô đi kiểm tra các tầng lầu tại khách sạn, rồi xuống tới sảnh lớn. Một khách nữ cầm thẻ ngân hàng để cà, nhưng trong thẻ lại không có tiền. Cô đi tới.“Mỗi tháng chồng tôi đều chuyển vào thẻ này sao lại không có tiền trong thẻ được chứ.” Vị khách nữ nói với La Cương cười trả lời “Xin lỗi cô nhưng trong thẻ không đủ tiền.”Lộ Diêu Diêu bước đến “Cô gái ngồi xe đến đây đã đủ mệt rồi, tạm thời ứng tiền mặt để lấy phòng nghỉ trước đi. Chuyện thẻ ngân hàng, cô có thể hỏi chồng sau mà.”Cô ấy ngồi trên xe cả ngày mệt nhọc, suy nghĩ một tí liền lấy tiền mặt trả cho La Cương. Sau khi xong mọi thủ tục, cô kéo vali lên phòng.“Bà chủ, chị còn chưa đi sao?” Trước đó, Lộ Diêu Diêu có nói với La Cương là cô phải đi công chuyện chừng một hai ngày, lúc này cậu ta thấy cô còn đứng đây thì có hơi ngạc nhiên.“Tí nữa mới đi. Các cậu phải canh khách sạn cho đàng hoàng.”“Yên tâm đi bà chủ.”Lộ Diêu Diêu gật đầu tỏ vẻ yên tâm. Bấy giờ, có một chiếc SUV màu xanh rêu dừng lại trước cửa khách sạn, Lộ Diêu Diêu chạy ra ngoài. Vừa đúng lúc cửa kính xe hạ xuống, mặt Dương Cảnh Thừ dần hiện rõ sau lớp kính.“Lên xe đi em.” Anh nói.“Đợi em tí, em đi lấy vali cái đã.”Lộ Diêu Diêu vội vã chạy vào trong. Dương Cảnh Thừa mở cửa, xuống xe rồi đi vào trong khách khi Lộ Diêu Diêu vào phòng nhấc vali ra, cửa vừa mở đã thấy Dương Cảnh Thừa đang đứng ngoài cửa. Vali trên tay đã bị anh cầm lấy.“Vali lớn vậy, em đựng gì trong đây thế?” Anh nhìn cô.“Quần áo, mỹ phẩm dưỡng da vân vân.”“Em tính đóng đô ở đó luôn hay gì?” Anh liếc nhìn cô, xách hành lý lên xoay người rời đi.“Thì phải xem sao đã.” Cô bật cười.*Lên xe, Dương Cảnh Thừa mở bản đồ chỉ đẫn. Lộ Diêu Diêu vừa cài dây an toàn vừa nói “Em có thể đi một mình mà. Anh không yên tâm em có thể tự đi được hả?”“Anh nghe nói là đó giờ em chưa bao giờ rời khỏi sa mạc.”“Với chỉ số IQ này của em, anh nghĩ em lạc được sao?”Dương Cảnh Thừa quay đầu nhìn cô “Em ngồi lại cho đàng hoàng, anh phải lái xe.”“Anh lái đi.” Lộ Diêu Diêu cười tiếp lời. Dương Cảnh Thừa có thể đi với mình, đương nhiên là cô rất vui vẻ rồi.“Hồi anh có mệt thì nói em, em giúp anh lái.” Lộ Diêu Diêu nói.“Ừm.”Sau khi lái xe hơn ba tiếng, lúc này trên đường cũng đã trở nên yên ắng. Bầu trời cũng đã sớm sụp tối. Lộ Diêu Diêu bảo Dương Cảnh Thừa nghỉ ngơi, cô muốn phụ anh lái.“Tí nữa không phải là đường cao tốc, trên đường sẽ không có đèn, em sẽ rất khó nhìn, cứ để anh lái đi.” Dương Cảnh Thừa không cho cô cầm lái.“Vậy anh đừng có ngủ gục nha.”“Anh sẽ không đâu.”Lộ Diêu Diêu khẽ ngáp.“Em ngủ tí đi. Ngủ dậy là đến nơi ngay.”Ngay sau khi anh nói xong, chốc lát sau Lộ Diêu Diêu đã chìm trong giấc ngủ. Anh lấy lại tinh thần, lái xe trên con đường quốc lộ không bóng nhiên trời chuyển mưa, nước mưa rơi xuống ngày một lớn, khiến tầm nhìn không thể rõ ràng được. Dương Cảnh Thừa phải giảm tốc độ xe lại. Có lẽ vì tiếng mưa nên Lộ Diêu Diêu chợt tỉnh.“Mưa rồi.” Khuôn mặt cô tràn đầy ngạc nhiên đan xen chút mừng Cảnh Thừa chăm chú nhìn phía trước “Không thể lái xe nhanh được, chắc phải hơn một tiếng nữa mới đến, em cứ ngủ tiếp đi.”“Em không ngủ nữa đâu. Cảnh Thừa, em muốn ngắm mưa. Ở sa mạc rất ít khi nào trời mưa. Phải nói là em chưa từng được ngắm mưa luôn đó.” Lộ Diêu Diêu Cảnh Thừa bật cười “Em giống như yêu quái sóng trong rừng núi sâu thẳm, không màng đến chuyện đời vậy.”“Gọi em là tiên nữ chứ? Chẳng qua là em chưa từng ngắm thôi mà, anh nói xem, có gì mà em không biết không?”“Ừm. Bây giờ trời cũng đã trễ, còn mưa nữa, đây không phải là chuyện tốt đâu.”Đương nhiên là Lộ Diêu Diêu biết điều này, nhưng cô vẫn không thể nào che giấu được vẻ mặt mừng rỡ. Cô kéo cửa kính xuống, vươn tay ra ngoài hứng xe bỗng nhiên run lên, rồi ngừng lại.“Chắc là bị sụp hố, để anh xuống xem một chút.” Dương Cảnh Thừa vừa dứt lời, cầm lấy đèn pin và cây dù đặt cạnh xuống Diêu Diêu cũng muốn xuống xem, Dương Cảnh Thừa trừng mắt nhìn cô “Em ở yên trên xe cho anh!” Mà cô không thèm nghe, mở cửa xuống theo, quần áo cũng vì thế mà ướt Cảnh Thừa đang đứng kiểm tra ở phía sau đuôi xe, thấy cô đi tới, anh vừa bực mình vừa buồn cười “Em thật dầm mưa lắm đúng không?”“Em chưa bao giờ được chạm vào mưa.” Lộ Diêu Diêu trả lời.“Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng em có vấn đề về thần kinh đó.”“Vừa hay, ở đây không có ai khác.” Lộ Diêu Diêu hơi cúi đầu nhìn xuống bên dưới chiếc xe “Cục cưng à, hố to thật đó.”Cô còn chưa nói hết câu đã bị người đối diện kéo lại trước ngực “Dầm mưa không phải là chuyện đùa đâu! Cầm dù!”“Có cầm thì cũng đã ướt rồi, giờ cầm hay không cầm cũng thế.”“Em cầm lấy rồi lên xe ngay cho anh!” Dương Cảnh Thừa không cho phép cô từ chối, nhét cây dù vào tay Lộ Diêu Diêu Diêu không thể làm gì khác hơn là cầm lấy. Nhưng cô cầm là vì muốn che mưa cho Dương Cảnh Thừa, hơn phân nửa tán cây nghiêng sang người anh.“Anh đẩy xe, em không cần phải che cho anh đâu.” Dương Cảnh Thừa lời, anh đưa đèn pin cho cô, hai tay chống ở phần đuôi xe, bắt đầu dùng sức Diêu Diêu cương quyết ném dù sang một bên, đèn pin thì kẹp dưới nách, hai tay cũng chống ở phần đuôi xe.“Cùng lắm thì cả hai cùng ướt. Cục cưng, hai đứa mình cùng nhau đẩy.” Lộ Diêu Diêu Cảnh Thừa liếc nhìn cô, không dùng lực, Lộ Diêu Diêu dù cố cách mấy cũng không thể khiến cho chiếc xe di chuyển được một tí nào.“Em đứng qua một bên!” Dương Cảnh Thừa nói.“Được rồi, anh không muốn em giúp cũng được.” Lộ Diêu Diêu lùi lại hai bước, cầm đèn pin trên tay, chiếu sáng cho Dương Cảnh Thừa. Anh dùng một chút sức lực, chiếc xe liền chuyển động. Anh lại đẩy thêm vài lần, chiếc xe nhanh chóng đẩy lên khỏi vùng đất bị lún kia.“Anh khỏe thật!” Lộ Diêu Diêu khen Cảnh Thừa quay đầu “Chuyện đó còn cần phải nói sao?”Anh bước đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, thấy cả người cô đều ướt đến mức có thể nhìn xuyên qua lớp vải, bộ đầm vì ướt mà dính chặt lên người cô, khiến cho anh có thể ngắm nhìn được trọn vẹn vóc dáng của cô. Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn anh, áo sơ-mi cũng đang dính sát lên người anh, có thể nhìn thấy được phần cơ ngực. Cô kìm lòng không đặng cầm đèn pin chiếu thẳng lên ngực anh, tay còn lại nâng lên, vuốt ve lấy nơi đó.“Giờ nhìn anh thật cực kỳ hấp dẫn.” Cô cười đến híp cả đứng dưới màn mưa, nhìn anh, người đàn ông cũng đang đứng dưới mưa, yêu thích không ngừng vuốt ve. Dương Cảnh Thừa bắt được tay cô, chẳng mấy chốc cái cảm xúc lạnh như băng dần lan tỏa. Anh ôm cô đi về phía trước, rồi mở cửa chỗ ngồi cạnh ghế lái ra, đặt cô ngồi vào đến, anh vòng ra lượm dù, mở cốp xe, lấy một bộ đầm khác trong vali của cô rồi nhanh chóng cầm về xe.“Hôn…”Lộ Diêu Diêu còn chưa nói xong, đã bị anh chồng đàm lên đầu che lại. Cô kéo đầm xuống, để lộ ra cái đầu, cười “Em thay tại đây luôn hay sao?”Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô, rồi không thèm để ý đến cô, duỗi tay, cúi đầu cởi áo ra. Anh xoay người lại tìm đồ, từ sau hàng ghế cầm lên một chiếc áo thun màu xám tro, nhanh chóng mặc vào. Anh đưa mắt nhìn Lộ Diêu Diêu, cô đang kéo dây khóa váy bên trái xuống, vô tình anh nhìn thấy được cô đang mặc áo ngực màu đen. Lộ Diêu Diêu vừa quay đầu đã chạm mặt anh, cô cười một tiếng, cởi đồ ngay trước mặt anh, lau đi vài vệt nước mưa trên người rồi mới mặc đồ anh đưa vào.“Anh thấy có gì khác không.” Mặc xong, cô cười nhiên anh biết cái khác biệt mà cô nói tới là gì. Nhưng cô đã mặc đồ xong hết rồi, chỉ còn trang điểm lại nữa thôi. Anh lại xuống xe, vòng ra sau lấy cho cô áo khoác.“Bao giờ xuống xe thì mặc vào.” Anh Diêu Diêu hạ mi, nhận áo.“Anh không đổi cái khác mặc à?” Cô sờ lên cái quần bị ướt mưa của Cảnh Thừa xoay người cầm quần đến. Lộ Diêu Diêu nhìn không chớp mắt. Lúc tay anh đụng đến dây khóa quần, cô liền đưa tay đến.“Còn phải lái xe.” Dương Cảnh Thừa né sang một bên.“Em gấp, anh cứ lái xe đi, còn mấy chuyện khác để em giúp anh.”Dương Cảnh Thừa lấy tay cô ra, kéo khóa quần, rồi lên xe nổ máy, tiếp tục chạy thôn Mã, mưa vẫn vơi.“Nhà của người em muốn tìm ở đâu?” Dương Cảnh Thừa hỏi.“Nhà bác Hoa là nhà một tầng.” Lộ Diêu Diêu nhìn chung mắt bọn họ là đâu đâu cũng toàn nhà hai tầng. Dương Cảnh Thừa tiếp tục lái.“Bên kia kìa!” Nhờ đèn xe, Lộ Diêu Diêu nhìn thấy một căn nhà gỗ xe chạy qua đó, Lộ Diêu Diêu xuống xe gõ vừa mở ra, Lộ Diêu Diêu đã không khỏi hoảng hốt “Sao anh lại ở đây?”“Bà chủ Lộ cũng đến đây à? Đã trễ vậy rồi, cô muốn ngủ lại chỗ của bác Hoa sao? Nhà bác Hoa không có phòng đâu.”
Bạn đang đọc truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn. “Đội trưởng Dương, bà chủ của khách sạn Long Môn nói là cô ấy vừa ý anh.”“À, còn tôi thì không vừa ý cô ấy.”Đêm hôm đó, sau khi trở về từ cồn cát. Anh nhìn thấy trên tay phó đội trưởng đang cầm bông hoa liền hỏi” Cúc dại này đâu ra vậy?”“Bà chủ của khách sạn Long Môn kêu nhân viên đem tới cho anh, muốn vứt sao?”Nhìn thoáng qua, ánh mắt có phần ghét bỏ” Tìm đại cái bình nào đó cắm nó vào.”Ngoài ra, bạn cũng có thể đọc thêm Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em hoặc Cơ Trưởng Cất Cánh Đi của cùng tác giả.
đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi